
Lễ mừng, lễ mừng lòng thương xót của Chúa
Lễ mừng là một sự kiện phải được hiểu rõ dưới góc độ Kinh thánh nếu muốn tránh gây chia rẽ, đặc biệt là đối với những người theo đạo Thiên chúa thuộc các giáo phái khác.
Khốn khổ thay khi nghĩ đến một Thiên Chúa xóa bỏ “các món nợ hình phạt”, như thể Người là một Thẩm phán khắt khe chứ không phải là một Người Cha yêu thương. Đó là lý do tại sao các Giáo hoàng mới nhất không bao giờ nói đến “các ân xá”, mà là về sự ban ơn của Thiên Chúa khoan hồng nghĩa là của Ngài Nhân từ, chào đón tất cả chúng ta, ôm trọn tất cả chúng ta, tha thứ cho tất cả chúng ta.
Và, như thường lệ, Thiên Chúa không muốn được đáp lại bằng những hành động yêu thương đối với Người mà bằng những hành động thương xót đối với người nghèo và người bị áp bức.
Chúa đề nghị Jubilee, trong Kinh thánh, là hình thức bảo vệ tối cao cho những người bị tước đoạt và khốn khổ. Trong một xã hội mà những thăng trầm không thể tránh khỏi của cuộc sống khiến một số người trở nên giàu có và những người khác trở nên nghèo đói hoặc thậm chí phá sản, Jubilee là một thời gian để phân phối lại hoàn toàn hàng hóa và sự tái thiết một xã hội bình đẳng.
Cứ mỗi năm mươi năm, Đức Chúa Trời lại đề nghị xóa bỏ hoàn toàn tài sản riêng và phân chia lại cho anh em (Lê-vi Ký 25:10).
Mệnh lệnh về Năm Thánh trong Cựu Ước không bị bãi bỏ trong Tân Ước.
Thật vậy, Chúa Giêsu, khi bắt đầu cuộc sống công khai của mình, đã áp dụng cho mình một lời sấm truyền của Isaia (Is 61:1-2), loan báo rằng Người đã được xức dầu để “rao giảng năm hồng ân của Chúa (dektòs)” (Lc 4:16-21), nghĩa là năm Đại xá, để “rao giảng tin mừng cho người nghèo, công bố sự giải thoát cho kẻ bị giam cầm, cho người mù được sáng mắt; trả tự do cho người bị áp bức” (Lc 4).
Được hòa giải với Thiên Chúa thực sự là phá hủy gốc rễ của tội lỗi, của sự ích kỷ khiến chúng ta bất công với anh chị em mình, chế ngự họ về mặt xã hội, dung túng cho họ sống trong cảnh khốn khổ. Chính vì nếu chúng ta đã được tha nợ, chúng ta cũng phải tha thứ cho những người mắc nợ mình (Mt 6:12).
Vì vậy, nếu giản lược Năm Thánh thành một bí tích xưng tội cá nhân mà không làm thay đổi các mối quan hệ xã hội của chúng ta thì theo quan điểm Kinh thánh, sẽ bóp méo một thể chế mà Chúa có ý định mạnh mẽ là bảo vệ những tầng lớp yếu thế.
Do đó, nếu ai đó nghĩ đến việc cử hành Năm Thánh theo Kinh thánh bằng cách thực hiện một chút du lịch tôn giáo, đọc một chút kinh nguyện và do đó được hưởng những ân xá thì người đó đã nhầm to.
Trong Kinh Thánh, Năm Thánh là một điều gì đó vô cùng nghiêm túc, quan trọng, mang tính cách mạng.. Năm Thánh là Giấc mơ của Thiên Chúa về một thế giới có những người anh em thực sự, và để đạt được điều này, Chúa đã điều chỉnh sâu sắc đời sống xã hội và kinh tế (Lv 25:8-41).
Do đó, lễ kỷ niệm trước hết và quan trọng nhất phấn đấu cho công lý, chống lại mọi bất bình đẳng. Và đó là hoán cải bản thân để chia sẻ với người nghèo của cải của chúng ta như những cá nhân, như những gia đình, như những cộng đồng, như những Giáo hội, qua đó hiện thực hóa Giấc mơ của Chúa…
Đó là đấu tranh cho việc xóa bỏ nợ nần của các nước nghèo, đấu tranh cho phẩm giá của tù nhân, cho việc xóa bỏ án tử hình, cho sự tôn trọng tạo hóa, cho sự tha thứ giữa các cá nhân và giữa các quốc gia, cho một xã hội bình đẳng., thực sự là “Tất cả anh em,” để mang đến cho mọi người và vũ trụ “Niềm hy vọng không làm thất vọng” (Rô-ma 5:5).
Có nhiều cuộc tranh luận về việc liệu Israel có thực sự thực hành chế độ Năm Thánh trong lịch sử của mình hay không hay liệu nó chỉ là một thế giới không tưởng mang tính tiên tri. Nhưng lời cảnh báo như vậy đến với chúng ta từ Chúa như Lời của Ngài đòi hỏi phải lắng nghe và vâng phục.