
Chúa Nhật III C – Suy Niệm Lời Chúa
Bài đọc: Nt 8:2-4,5-6,8-10; 1 Cr 12:12-31; Lc 1:1-4; 4:14-21
Lời Chúa, “dabar” kỳ diệu xác định ý nghĩa sâu xa của mọi sự hiện hữu (St 2:19-20); Lời bất biến (Is 31:2; Mt 5:18); Lời quyền năng (Is 55:10-11); Lời “hoàn hảo, bổ sức cho tâm hồn,… làm cho lòng trí vui mừng, sáng mắt,… tồn tại mãi mãi,…, quý hơn vàng” (Đáp ca hôm nay: Sl 18); Lời “là sự sống của chúng ta” (Đnl 32:47), “là ngọn đèn soi bước chúng ta, là ánh sáng chỉ đường chúng ta đi” (Sl 119:105); “là lưỡi gươm sắc bén” (Kn 18:14-15), “xuyên thấu đến tận cùng tâm hồn…, dò xét những cảm xúc và tư tưởng của trái tim” (Dt 4:12); hạt giống riêng biệt tự nó phát triển, dù chúng ta ngủ hay thức (Mc 4:26-29; Cv 19:20), và cũng sinh ra gấp trăm (Mc 4:8)…
Lời phải được công bố cho mọi người (Bài đọc I: Nt 8:2f), trong lời cầu nguyện liên lỉ (câu 3), chúc tụng Thiên Chúa và kêu cầu Thánh Thần của Người (câu 6), phải được “sấp mặt xuống đất mà thờ phượng” (câu 6), phải được phiên dịch và giải thích cho mọi người hiểu (câu 8), là nguồn gốc của tiếng khóc (câu 9) và niềm vui không thể kìm nén (câu 9), là nguồn gốc của lễ mừng (câu 10), luôn thúc đẩy chúng ta chia sẻ với người nghèo (câu 10). Lời phải được đón nhận trong Thánh Thần, là Đấng soi sáng duy nhất (2 Tm 3:16), là Thầy dạy và là Nhà chú giải duy nhất (Ga 14:26), là Đấng hướng dẫn chắc chắn duy nhất (Ga 16:13); Lời mà trong đó sự mong đợi được tiêu thụ (Sl 119:81), và được chiêm ngắm trong thinh lặng (Kn 18:14; Mt 14:23; Lc 9:18), trong phòng riêng (Mt 6:6); Lời cần phải chuyên cần (Mt 13:52; Lc 21:36), “vào giữa đêm” (Sl 119:62. 147-148)), “bảy lần một ngày” (Sl 119:164), “suốt ngày dài” (Sl 119:97). Lời cần được trân trọng và suy ngẫm trong lòng (Sl 119:9,11; Lc 2:19,51). Lời phải được “ngẫm nghĩ” không ngừng, khôn ngoan nắm bắt hương vị của nó (Khôn ngoan là từ “sàpere,” “nếm thử”…), “ngọt hơn mật ong” (Sl 19:11; 119:103). Lời để cầu nguyện, ca hát và chúc tụng, thờ phượng và tạ ơn (Lc 1:46-55. 68-79; 2:29-32). Lời để chiêm nghiệm (Kn 6:12; Xh 24:29; Ct 4:1-16…). Lời phải được tuân giữ (Xh 19:8; Lc 1:38), “và không phải chỉ để được lắng nghe, lừa dối chính mình” (Gc 1:22), và luôn chín muồi hoa trái trong chúng ta nếu chúng ta không hời hợt như con đường không chào đón hạt giống, nếu chúng ta gieo hạt giống trong lời cầu nguyện để không giống như đá, nếu chúng ta không bóp nghẹt nó giữa những gai nhọn “của những lo lắng của thế gian và sự lừa dối của cải” (Mc 4:14-20). Lời thu hút đến việc phục vụ người nghèo và những người bé mọn nhất (Lc 1:39), và công bố cụ thể cho họ “một sứ điệp vui mừng” (Lc 4:18: Phúc âm). Lời mà việc thực hành là hạnh phúc (Lc 8:21; 11:28), sự hoàn hảo của tình yêu Thiên Chúa (1 Ga 2:5). Lời sai chúng ta đi khắp thế gian, đến mọi dân tộc (Mt 28:19-20; Rm 10:14-15), làm cho chúng ta trở thành “chứng nhân và thừa tác viên” (Lc 1:2: Phúc Âm; Cv 26:16), trở thành tôi tớ (Cv 6:4), và làm cho chúng ta thành một thân thể, thực sự là Thân Thể của Chúa (Bài Đọc II: 1 Cr 12:12-31).
Lạy Chúa Giêsu, Chúa là Lời, chính là Lời của Thiên Chúa, Đấng “đã trở nên xác phàm và dựng lều giữa chúng ta” (Ga 1), là Lời tối hậu và sau cùng của Chúa Cha (Dt 1-14). Chỉ một mình Chúa mới mặc khải cho chúng con biết trái tim của Thiên Chúa (Ga 1-1; 2). Chúa là Lời duy nhất có thẩm quyền (“exousìa”: Mc 14) và quyền năng (“dynamis”: Mc 9-10). Chúa là sự hoàn thành mọi Lời của các ngôn sứ (Lc 17: Phúc âm): và đồng thời “không có gì trong Kinh thánh mà không làm Chúa vang dội” (Thánh Augustinô); vì “Kinh thánh là Chúa” (Irenaeus thành Lyon). Do đó, “chúng con ăn thịt và máu Chúa trong Bí tích Thánh Thể, nhưng cũng trong Kinh thánh” (Thánh Giêrônimô). Đó là lý do tại sao Giáo hội của Chúa “luôn tôn kính Kinh thánh như chính Mình Chúa…. “Vì không biết Kinh Thánh là không biết Chúa” (Thánh Giêrônimô)” (Dei Verbum, số 14).
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết chào đón và trân trọng Kinh Thánh trong cuộc sống của chúng con, kẻo chúng con bị lên án, như “những kẻ… từ chối Lời Chúa” (Ga 12:47-48). Vì “Chỉ một mình Chúa mới có lời ban sự sống đời đời” (Ga 6:68)!